Khi Sài Gòn FC mời HLV Lê Huỳnh Đức tái xuất, họ đã kỳ vọng rất nhiều. Họ tin rằng, với tài năng và bản lĩnh, ông Lê Huỳnh Đức sẽ xốc dậy đoàn quân vốn đang đánh mất sự tự tin. Và đương nhiên với ông Lê Huỳnh Đức, trở lại guồng quay lúc này, chọn Sài Gòn FC là bến đỗ thực sự là quyết định khó khăn.
Với đẳng cấp, ông Đức hoàn toàn có thể chọn một đội bóng phù hợp hơn là Sài Gòn FC vốn đang khủng hoảng về cả chuyên môn lẫn tinh thần. Với sự trải nghiệm của một nhà cầm quân từng nhiều năm chinh chiến ở V.League, ông Đức thừa hiểu, đến một đội bóng như Sài Gòn FC thực sự là quyết định mạo hiểm và ít người dám lựa chọn.
Nhưng rồi, trước sự thành tâm của đàn em Phùng Thanh Phương và niềm tin của BLĐ đội bóng, ông Đức đã quyết định nhảy vào lửa. Một quyết định mà ngay nhà cầm quân này cũng thừa hiểu ông đang liều lĩnh đánh cược với số phận.
Sài Gòn FC vẫn thua dù có HLV Lê Huỳnh Đức đóng vai trò Giám đốc kỹ thuật. Có thể, đội bóng này cần một nhà cầm quân thiện chiến, đủ độ lạnh để vượt qua thời khắc ngặt nghèo. Lúc này, không ai phù hợp và dám chấp nhận cuộc chơi như ông Lê Huỳnh Đức. Ở chiều ngược lại, chọn Sài Gòn FC muôn vàn khó khăn cũng là cách để ông Đức thể hiện giá trị.
Tất nhiên, để vực dậy một đội bóng đang khủng hoảng trong một sớm một chiều là không hề dễ dàng. Hơn thế nữa, Sài Gòn FC không chỉ cần một nhà cầm quân lão luyện mà còn phải nhanh chóng nâng cao chất lượng đội hình, giải phóng áp lực tâm lý đang đè nặng lên từng cầu thủ, từng thành viên trong BHL.
Người ta bảo, ngay cạnh cột đèn vẫn có điểm tối. Một đội bóng muốn vượt khó thì một HLV tài năng thôi là chưa đủ. Cái mà đội bóng cần chính là tinh thần tập thể, tinh thần chiến đấu của từng thành viên. Khó khăn sẽ dần trôi qua nếu người ta dám tin nhau, vì nhau và đồng lòng trong mọi tình huống.
Nói đâu xa, chính Sài Gòn FC từng thành công nhờ một tập thể biết nhìn nhau mà đá, thấu hiểu nhau trong từng bước chạy. Và giờ, họ phải tìm lại những giá trị mà một phút hào hứng, lạc quan quá mức đã phá bỏ nó đi.