Tại sao Real Madrid lại có thể vô địch Champions League tới 14 lần, trong khi đội bóng đứng ngay sau họ (AC Milan), chỉ bằng một nửa với 7 danh hiệu? Tại sao triều đại Alex Ferguson có thể giành tới 13 danh hiệu vô địch Premier League tới 13 lần, trong khi tất cả các đội còn lại chỉ có vỏn vẹn 7 danh hiệu trước khi nhà cầm quân người Scotland nghỉ hưu? Điểm chung của sự thống trị của Real Madrid và Manchester United triều đại Ferguson đều là điểm mà Arsenal hôm nay đang không có.
Nếu bạn hỏi đâu là cầu thủ đẳng cấp thế giới nhất mà Arsenal đang sở hữu, thì câu trả lời có lẽ chính là Jorginho: nhà vô địch Euro, nhà vô địch Champions League, và cũng là cầu thủ chinh chiến ở nhiều trận đấu lớn nhất. Tuy nhiên, anh chỉ là phương án dự phòng cho đội trưởng Martin Odegaard. Ngoài tiền vệ người Nauy, những trụ cột còn lại của Mikel Arteta như Buyako Saka, Gabriel Martinelli Saliba,…đều không phải là những nhà vô địch. Jesus và Zinchenko, hai cầu thủ của Manchester City đã từng nâng cao danh hiệu Premier League lại không thuộc mẫu thủ lĩnh. Zinchenko cũng chỉ là “tổng tư lệnh” ở trên mạng xã hội, không ảnh hưởng nhiều đến lối chơi tại Arsenal như Thierry Henry hay Patrick Vieira. Ở trong một đội bóng như thế, không quá khó hiểu khi sắp cận kề ngôi vương thì Arsenal lại bị “rớt đài”.
Quay lại câu chuyện ở đầu bài viết. Tại sao Real Madrid có thể vô địch nhiều như vậy, và bản lĩnh đến kinh tâm động phách trong các trận đấu sinh tử ở Champions League. Trong khi nếu ở tình huống tương tự sẽ gặp cảnh “tim đập chân rung” ở các đội bóng khác, cầu thủ khác. Câu trả lời vì Real Madrid là nơi hội tụ của những cầu thủ giỏi nhất, những Quả Bóng Vàng, những nhà vô địch quen hưởng vinh quang. Việc Real Madrid tạo ra một tập thể toàn nhà vô địch, gieo vào cái “gen” vô địch đưa đến cho họ những phẩm chất được gọi là DNA. Và đặc biệt có một chi tiết nhỏ ít ai để ý. Đấy là cứ sau một trận chung kết Champions League thành công, thì Real Madrid lại có thêm vài nhà vô địch có DNA Champions League nữa. Vậy là bản lĩnh cứ trui rèn, nhà vô địch cứ nhiều lên, và lại tiếp tục vô địch. Arsenal thì lại chẳng có nhà vô địch nào (chính xác là ít, và trụ cột thì mới tinh), nên đương nhiên bản lĩnh hò hét gọi lửa và tỉnh như sáo trước các khúc ngoặt quyết định kiểu như Manchester City là không có rồi.
Còn về phía Alex Ferguson với Manchester United thì sao? Đầu tiên phải nhấn mạnh về “tầm vóc” của Sir Alex. Trong cuốn tự truyện của mình, trọng tài nổi tiếng Mark Clattenburg hé lộ ông đã run rẩy khi quyết định truất quyền chỉ đạo của Sir Alex Ferguson. Và khi ông giao quyền cho một cảnh sát nữ “canh phòng” Ferguson không quay lại trong hiệp 2 thì nữ cảnh sát đó cũng sợ hãi. Mikel Arteta có khiến người ta khiếp sợ không? Làm gì có. Họ còn e dè Pep Guardiola hơn bội lần. Đó cũng là điểm yếu khác của Arsenal.
Nhưng không sao, mọi vinh quang đều được đánh đổi bằng mồ hôi, kinh nghiệm và tủi nhục. Năm nay Arsenal “gãy”, nhưng chúng ta tin nếu cơ hội tương tự quay lại, Pháo Thủ sẽ nắm được. Đội bóng này có tiềm năng, đường lối và đã trui rèn được bản lĩnh rồi.