Đón đọc đặc san “30 năm Champions League”
Mùa giải 1992/93, Champions League ra đời từ dư chấn của một thảm hoạ bóng đá, để rồi lột xác trở thành một sân khấu vĩ đại, một đấu trường danh giá, một thương hiệu bóng đá thành công nhất trong lịch sử.
Nhân kỷ niệm 30 năm Champions League, Tạp chí Bóng đá gửi tới độc giả một ấn phẩm đặc biệt với nhiều bài viết đặc sắc, hấp dẫn và độc quyền.
Trước cuộc đọ sức với Real tại lượt đi vòng tứ kết Champions League, truyền thông Anh cùng nhiều chuyên gia đã “nỗ lực hết sức” tiếp thêm sự tự tin cho The Blues. Những câu chuyện quá khứ được họ khơi lại, từ việc Lampard là chứng nhân lịch sử ở thành công của Chelsea tại Champions League 2011/12, “yếu tố tâm linh” mỗi khi The Blues thay tướng giữa dòng cho đến thành tích đối đầu tuyệt vời với Real ở cúp châu Âu. Tất cả đã gieo vào tâm trí người hâm mộ Chelsea một niềm hi vọng không nhỏ. Biết đâu đấy lịch sử lặp lại, Chelsea sẽ quật ngã nhà ĐKVĐ Champions League ngay tại Bernabeu, và mơ mộng hơn là chức vô địch tại Istanbul vào cuối mùa, qua đó vẫn giành vé dự Champions League mùa tới bất chấp cán đích ngoài Top 4 ở Ngoại hạng Anh.
Thế nhưng, sau 90 phút tại Bernabeu, màn trình diễn của thầy trò Lampard đã đánh cho các cổ động viên tỉnh mộng. Dù cho trận tứ kết vẫn còn 90 phút tái đấu tại Stamford Bridge, toàn bộ niềm tin đã sụp đổ. Sẽ chẳng có bất kỳ phép màu nào với Chelsea bởi họ tỏ ra quá yếu kém trên mọi phương diện. Tóm gọn lại cuộc so tài giữa hai đội, Chelsea chính xác chỉ chơi tốt trong chừng 10 phút đầu hiệp 1 trước khi trở thành “món đồ chơi” của Real không hơn không kém. Chứng kiến 10 phút ấn tượng ấy, ai nấy đều mừng thầm về khả năng Chelsea sẽ đá một trận ra trò với Real. Tuy nhiên, bộ mặt thật của The Blues nhanh chóng bị đội chủ nhà lột trần. Trận đấu diễn ra một chiều, và chuyện Real có bàn mở tỷ số ở phút 21 nhờ công của Karim Benzema đến như một hệ quả tất yếu.
Điều đáng nói là sau khi nhận bàn thua, sức phản kháng của Chelsea cực kỳ yếu ớt. Ngoại trừ tình huống uy hiếp của Raheem Sterling buộc Thibaut Courtois phải cứu thua ở phút 23, đại diện Premier League hoàn toàn vô hại. Câu hỏi đặt ra là Real quá mạnh hay bản thân Chelsea quá tệ? Có lẽ vì cả hai, song vế sau nghe chừng phù hợp hơn với những gì diễn ra trên sân. Theo dõi Chelsea thi đấu, tập thể này rõ ràng không giống một đội bóng. Họ giống một đội lính đánh thuê khi mạnh ai nấy đá. Các đợt lên bóng của The Blues tỏ ra rời rạc, thiếu kết dính nên bị Real hóa giải một cách dễ dàng.
Tất cả chấm dứt với Chelsea trong hiệp 2, khi Ben Chilwell nhận thẻ đỏ trực tiếp ở phút 59. Đủ người còn chẳng ăn ai, chứ nói gì đến lúc mất người. Real đá chưa hết sức nhưng họ vẫn tìm được bàn nhân đôi cách biệt nhờ công của Marco Asensio. Chelsea rõ ràng yếu về chuyên môn, nhưng nếu chiến đấu với tinh thần cao và vì màu cờ sắc áo, mọi chuyện có lẽ sẽ khác. Đáng tiếc, ngay đến tinh thần cũng là điều xa xỉ với The Blues bởi họ chấp nhận buông xuôi thay vì nỗ lực đến phút cuối cùng.
Liệu Lampard có đáng trách sau thất bại của Chelsea? Chẳng thể đổ lỗi lên đầu chiến lược gia 44 tuổi vì bản thân ông cũng lực bất tòng tâm. Nhận lời trở lại dẫn dắt CLB trong tình cảnh ngặt nghèo, Lampard chẳng thể làm gì khác nếu các học trò không muốn đá. Nhìn sâu xa, đây chính là hệ lụy của việc tuyển mộ ồ ạt của giới chủ Chelsea trong 2 kỳ chuyển nhượng gần nhất. Họ đưa về Stamford Bridge tới 15 tân binh (chưa bao gồm việc gọi lại các cầu thủ theo dạng mượn như Conor Gallagher hay Armando Broja), song sự hiệu quả gần như không có. Trước Real, HLV Lampard chỉ sử dụng 4 bản hợp đồng mới trong đội hình xuất phát của Chelsea. Ngoại trừ Enzo Fernandez và Kalidou Koulibaly gọi là tạm ổn, những người khác gồm Felix và Wesley Fofana gây thất vọng tràn trề.
Ngoài ra, việc thay đến 3 HLV trong một mùa (Thomas Tuchel, Graham Potter và Bruno Saltor) đã khiến tình hình của Chelsea càng trở nên hỗn loạn. Các cầu thủ bị quay như chong chóng, không kịp thích nghi, làm tình hình ngày một bi đát. Chelsea rõ ràng đang quay cuồng dưới sự thay đổi liên tục từ giới chủ. Họ hoàn toàn mất phương hướng và thất bại trước Real thực tế không nằm ngoài dự báo của giới chuyên môn. Trận thua này một lần nữa làm đậm thêm cơn khủng hoảng không hồi kết của The Blues, đồng thời giúp họ tỉnh táo lại trước các “kịch bản mơ mộng thái quá”. Mùa giải này coi như đã vứt đi với Chelsea, và công việc còn lại từ nay đến hết mùa là cố gắng chơi tốt nhất có thể nhằm lấy lại phần nào niềm tin nơi người hâm mộ.
Mọi thứ thế là hết với Chelsea!