Trong bộ phim tài liệu “Tất cả hoặc Không có gì”, Danny Rose đã kể lại những chi tiết đáng chú ý trong cuộc đối đầu với HLV Jose Mourinho. Theo dó, cuộc chiến giữa cầu thủ và HLV nhanh chóng kết thúc bằng câu nói: “Tôi đi gặp Daniel”.
Daniel ở đây là Daniel Levy, chủ tịch Tottenham, người trong hơn 20 năm qua đã thuê 10 huấn luyện viên chính thức, những người đã giành được 61 danh hiệu trước và sau khi dẫn dắt Spurs.
Đáng buồn thay, tổng số danh hiệu mà chính các huấn luyện viên đó đã giành được với Tottenham chỉ là một – Cúp Liên đoàn 2008. Mùa 2022/23 sẽ kết thúc như một mùa giải không có danh hiệu nữa cho câu lạc bộ bất kể ai là người nắm quyền cuối cùng.
Đối với tất cả những thay đổi của huấn luyện viên và cầu thủ, có vẻ như văn hóa của Tottenham nhìn chung vẫn không thay đổi. Tương tự như Rose vào năm 2020 là Richarlison vào năm 2023.
Hãy nhớ rằng, chính Richarlison, người đầu tháng này đã trả lời phỏng vấn truyền thông Brazil sau khi bị loại khỏi trận đấu Champions League trước AC Milan, khẳng định rằng anh khỏe mạnh và lẽ ra nên được đá chính.
Richarlison có lẽ cũng đã tuyên bố mình đủ sức để đá chính trận đấu với Southampton nhưng lại phải bị thay ra chỉ sau 3 phút do chấn thương. Tiền đạo này vẫn chưa ghi bàn cho Tottenham ở Premier League mùa này và thành tích cấp câu lạc bộ lớn nhất của anh cho đến nay là… trụ hạng với Everton.
Người ta chỉ có thể suy đoán liệu Richarlison có phải là một trong số những cầu thủ Tottenham được cho là đã khó chịu trước đánh giá của Antonio Conte về họ hay không.
Quan điểm từ trong phòng thay đồ được cho là các cầu thủ cảm thấy Conte sẽ rời câu lạc bộ, ngay lập tức hoặc vào cuối mùa giải. Lịch sử gần đây của Tottenham là sa thải huấn luyện viên và để các cầu thủ được thoải mái.
Giám đốc điều hành bóng đá Fabio Paratici được bổ nhiệm để cố gắng giúp thay đổi văn hóa của Spurs và ông đã làm điều đó ở một mức độ nào đó. Nhưng có quá nhiều con đường vẫn dẫn đến Levy.
Mauricio Pochettino đã nhanh chóng phản đối xu hướng cầu thủ nắm giữ mọi quyền lực trong phòng thay đồ. Nhưng khi kết quả sa sút sau trận chung kết Champions League 2019, Levy cuối cùng đã chọn làm điều mà ông luôn làm – thay thế huấn luyện viên và cho phép các cầu thủ điều khiển văn hóa.
Lịch sử cho thấy rằng cầu thủ được Levy coi là tài sản tài chính, trong khi các huấn luyện viên được coi là chi phí.
Chính Pochettino là người đã thăng chức cho anh rể của Levy, Allan Dixon, từ vị trí nhân viên liên lạc cầu thủ thành huấn luyện viên đội bóng. Dixon là một nhân viên nổi tiếng và được yêu thích, là một nhân vật đáng tin cậy. Nhưng sự hiện diện của ông trên đường biên và sự gần gũi với đội đã khiến người ngoài nhướng mày.
Ít nhất thì Rose cũng nói thẳng với Mourinho rằng sẽ đến gặp Levy. Không phải tất cả các cầu thủ Tottenham đều dũng cảm như vậy trong những năm qua. Họ tố cáo mọi điều với chủ tịch mà chẳng hề nói với HLV của mình.
Nên nhớ, các câu lạc bộ thành công nhất của Premier League trong những năm gần đây đều là nhờ hỗ trợ huấn luyện viên của họ thay thế các cầu thủ kém hiệu quả.
Pep Guardiola được phép loại bỏ những người như Joe Hart và Yaya Toure. Jurgen Klopp giám sát một cuộc đại tu lớn ở Liverpool và Mikel Arteta được phép thay đổi văn hóa ở Arsenal, ngay cả khi bỏ lỡ suất dự Champions League .
Chelsea là ví dụ điển hình nhất về một câu lạc bộ có thể giành được các danh hiệu trong khi liên tục đổ lỗi và thay đổi huấn luyện viên của họ. Nhưng đó là khi họ có thể chi tiêu nhiều hơn các đối thủ của mình. Hiện tại, vì lợi thế tài chính của họ đã giảm nên tỷ lệ thành công của họ cũng giảm theo.
Nó cho người hâm mộ Spurs biết tất cả những gì họ cần biết rằng trọng tâm trong quyết định của Levy đối với Conte là liệu ông có tin rằng HLV người Italia vẫn có thể giành được suất tham dự Champions League mùa tới hay không trong bối cảnh lo ngại rằng những lời chỉ trích của ông đối với các cầu thủ sẽ khiến Tottenham đánh mất vị trí thứ 4.
Nếu Levy sa thải Conte để cố gắng bảo vệ một vị trí trong top 4, thì ông sẽ thể hiện mối quan tâm đến việc kiếm tiền hơn là giành các danh hiệu và cam kết có một cơ hội thích hợp để một ngày nào đó có thể thấy Tottenham viết lại lịch sử của họ.
Arsenal chấp nhận một mùa giải ở Europa League để theo đuổi giấc mơ lớn hơn, điều rất có thể trở thành hiện thực vào cuối mùa giải này. Trong khi Tottenham có vẻ như đang mắc kẹt với tâm lý chiều chuộng cầu thủ của Levy.
Thực tế thì Levy cũng đã từng rất chiều chuộng Conte. Ông có lẽ là HLV nhận được nhiều sự ủng hộ nhất của vị chủ tịch khó tính của Tottenham.
Chính thức cầm quân tại Tottenham từ tháng 11/2021, vị chiến lược gia người Italia đã ngay lập tức được tăng cường 2 tân binh chất lượng trong kỳ chuyển nhượng mùa Đông năm 2022 là Dejan Kulusevski (mượn) và Rodrigo Bentancur (mua từ Juventus giá 16 triệu bảng).
Tới mùa Hè năm 2022, ông có thêm Clement Lenglet, Ivan Perisic, Yves Bissouma, Richarlison hay Cristiano Romero để tăng cường đội hình theo ý mình.
Conte đã giúp Tottenham giành vé dự Champions League vào cuối mùa giải 2021/22. Nhưng đó là thành tích tốt nhất của ông tính tới thời điểm hiện tại. Mùa 2022/23, Spurs đã chính thức trắng tay dù mùa giải còn chưa kết thúc. Họ dừng chân ở vòng 5 FA Cup, vòng 3 League Cup và vòng 1/8 Champions League.
Tại Premier League, Spurs vẫn đứng thứ 4, hơn đội xếp thứ 5 là Newcastle 2 điểm nhưng lại đá nhiều hơn đối thủ tới 2 trận. Các đội xếp sau là Liverpool và Brighton cũng đang thi đấu ít hơn Gà trống từ 2 đến 3 trận.
Thành tích của Conte rõ ràng là không quá ấn tượng. Cứ nhìn vào 2 HLV nổi tiếng gần nhất của Tottenham là biết. Jose Mourinho từng đưa Gà trống vào chung kết League Cup mùa 2020/21 trong khi Mauricio Pochettino thậm chí còn vào đến chung kết Champions League 2018/19.
Tuy nhiên, cả hai vị HLV này đều không được Levy “chiều chuộng” như Conte. Họ chẳng được mua sắm người theo ý mình và cũng không nhận được sự bảo vệ cao như ông thầy người Italia.
Dẫu vậy, kết quả cuối cùng vẫn không khác nhau là mấy. Conte dù được chiều chuộng cũng không thể như các cầu thủ. Rốt cuộc, ông vẫn sắp phải ra đi trong tức tưởi trước quyền lực quá lớn của những “ông học trò”.