Thắng để biết giới hạn của bản thân? Nghe có gì đó không đúng lắm. Người ta thường bảo rằng thua là để nhận ra những vấn đề của bản thân. Rằng thất bại là mẹ của thành công cơ mà?
Thật ra thì đúng là như vậy. Người ta học được nhiều từ thất bại hơn là những thành công. Nhưng đôi khi, đấy chỉ là những lý thuyết tồn tại trong những cuôn sách self-help. Còn thực tế cuộc sống thì khốc liệt hơn hẳn. Chỉ một sai lầm thôi và bạn có thể không bao giờ có cơ hội để làm lại. Thế cho nên, nếu có thể học được từ… thành công thì vẫn là tốt hơn cả.
Trường hợp của MU và Ten Hag có thể là nói là như vậy. Nếu để thua Fulham trong trận đấu ở Cúp FA vừa rồi, họ chắc chắn là có thể cùng nhau đúc tỉa được rất nhiều bài học quý giá về chiến thuật, về tinh thần, về cách sắp xếp nhân sự… Nhưng nếu để thua, họ sẽ không có cơ hội làm điều đó trong yên bình, trong sự tĩnh tâm. Để bị loại khỏi FA Cup, bởi một đối thủ yếu hơn, lại sau khi được chơi trên sân nhà, MU sẽ thấy hai tuần tiếp theo – khi các CLB tạm nghỉ để nhường sân cho các ĐTQG – trở nên dài thật dài.
Nhưng HLV Ten Hag chắc chắn biết rằng chiến thắng trước Fulham không hoàn toàn xuất phát từ thực lực của đội bóng. Cái hay của vị HLV người Hà Lan là thế, luôn tỉnh táo ngay cả lúc tất cả mọi người xung quanh đều bị cảm xúc chi phối. Khi tất cả vẫn còn đang suy sụp sau những thất bại nặng nề thì ông đã chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo. Còn khi tất cả đang say sưa trong men say chiến thắng thì ông cũng là người đầu tiên bước ra khỏi bữa tiệc, cầm sa bàn và chỉ ra đâu là những vấn đề còn phải khắc phục.
Có cả tỉ vấn đề MU cần phải khắc phục sau trận thắng trước Fulham. Tại sao MU lại khổ sở đến vậy trước một đội bóng “cửa dưới”, dù được chơi ngay trên sân nhà? Đừng quên là cũng Fulham này vừa bị Arsenal “giã” cho ba bàn ngay trong hiệp một ngay tại Craven Cottage. Lý do đầu tiên, rất đơn giản, là MU chưa đủ giỏi. Không có được đội hình tối ưu, họ hiện nguyên hình là một tập thể đã vật vã ở Premier League suốt nhiều năm nay. Đội trưởng Harry Maguire đá bóng như đấu vật. McTominay, Wan-Bissaka vẫn thừa khỏe mà thiếu khôn…
Một lý do khác là MU vẫn chưa thể chơi theo cách mà ông Ten Hag mong muốn. Họ không thể kiểm soát được thế trận, bắt đầu từ việc không thể triển khai được bóng một cách tuần tự từ phần sân nhà. Và một lần nữa, con người vẫn là nguyên nhân chính. De Gea là một siêu nhân nếu nói về phản xạ, nhưng về khả năng chơi chân – chuyền cho ai, lúc nào, lực ra sao – thì anh vẫn như một học sinh tiểu học. Các hậu vệ trừ Lisandro cũng không có ai thấy thoải mái với cách chơi này. Và hàng tiền vệ thì hoàn toàn thiếu mẫu pivot kiểu Busquets hay Rodri.
Thực ra thì đấy là vấn đề mà nhiều người biết. Ten Hag đương nhiên là biết từ lâu. Nhưng nếu MU để thua, mọi người có thể quá bận rộn lo lắng hay chê bai mà quên đi nguyên nhân chính. Bây giờ thì MU đã thắng, nhưng thắng một cách chật vật, nên người ta vừa không bị “bay” quá, lại vừa đủ vui vẻ để mở lòng trước những góp ý thẳng thắn.