Suốt bao nhiêu năm qua, Man City luôn được nhà cái đánh giá là ứng cử viên số 1 cho chức vô địch. Dù đôi khi người ta thấy các kỳ vọng đó là vô lý. Thể hiện rõ ràng nhất là tỷ lệ cược giữa Man City và Real Madrid trong khuôn khổ lượt đi vòng bán kết Champions League mùa giải năm ngoái. Đến trận lượt về thì máy tính của UEFA gây chú ý khi dự báo đội bóng Tây Ban Nha chỉ có 1% cơ hội đi tiếp ở phút 89. Tóm lại, những con số lý thuyết khô khan khi đặt lên bàn cân đều coi Manchester City là một điều gì đó rất kinh khủng.
Việc này nếu nhìn vào thì chẳng khác gì kỳ vọng kiểu “con hát mẹ khen hay”, dù thực tế đứa con ấy đi ra Châu Âu đều thua bạn thua bè. Đó là lý do mà Pep Guardiola đã vô cùng tức giận và “sạc” các học trò của mình một trận tan tác khi họ “cúi đầu”, và “tỏ ra thất vọng” vì chỉ hòa Leipzig 1-1. Leipzig đâu phải là Fullham, Southampton hay Bournemouth cơ chứ? Leipzig nửa thập kỷ qua là đại gia tại nước Đức. Chưa kể đây là Champions League, và Man City phải thi đấu ở sân nhà của một đội bóng Đức, cho nên hòa là kết quả hợp lẽ thường. Tóm lại qua hành động đó đã nói lên Man City quá kiêu ngạo. Không đúng, có lẽ còn tệ hơn thế: Man City quá ảo tưởng sức mạnh về bản thân.
Một tuần trước khi trận đấu giữa Man City và Leipzig diễn ra, đấu trường Champions League đã nói lời chia tay với PSG – một đội bóng nhà giàu khác. Cũng như Man City thì gã nhà giàu nước Pháp cũng có ông chủ đến từ Trung Đông, thay da đổi thịt nhờ những đồng tiền dầu mỏ, dễ dàng thống trị giải quốc nội, và miệt mài đi tìm vinh quang ở Champions League. Đương nhiên kết quả cũng giống nhau: thất trận tại vũ đài danh giá nhất cấp CLB.
Trong vòng 2 năm liên tiếp từ năm 2020 đến 2021, cả PSG và Man City đều có cơ hội vô địch. Nhưng nếu năm 2020, PSG thua 0-1 trước Bayern thì năm 2021, Man City chịu kết quả tương tự trước Chelsea. Những đối thủ đánh bại họ đều là những đội bóng có truyền thống rõ ràng, hoạch định bản sắc tại Châu Âu, và từng vô địch Champions League. Nhưng có một điều quan trọng hơn: Chelsea và Bayern Munich đều chịu những nỗi đau lớn lao trước khi vô địch Champions League.
Với Chelsea đó là đêm mưa ở Moscow với hình ảnh đã trở thành biểu tượng là cú trượt chân của John Terry, là hình ảnh đau khổ của Michael Ballack rượt theo trọng tài trong trận bán kết Champions League 2008/09 với Barcelona để hỏi “Tại sao?”, với Bayern Munich là cái chết bất ngờ trong đêm huyền diệu của Man United ở Camp Nou năm 1999, và nỗi buồn khôn nguôi trước Chelsea vào năm 2012 khi thua ngay trên sân nhà.
Chelsea và Bayern Munich đều chinh phục Champions League bằng những hành trình dài đánh đổi bằng nước mắt và nỗi bất công. Còn PSG và Man City chưa đi đến đâu cả nhưng đã vội “chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng”.