Hành trình điên rồ
Nếu Arsenal vô địch mùa giải này, đó sẽ là kết quả điên rồ không kém gì chiến thắng của Leicester ở mùa giải năm 2016. Arsenal đương nhiên ở một vị thế cao hơn Leicester khi bắt đầu mùa giải, nhưng họ phải đối đầu với các đối thủ mạnh hơn gấp nhiều lần. Đừng quên khi Leicester lên ngôi, Jurgen Klopp mới tiếp quản Liverpool vài tháng, trong khi Pep Guardiola thậm chí chưa đến Man City và biến CLB này thành kẻ thống trị bóng đá Anh.
Trong năm Leicester tạo kỳ tích, các đại gia ở Premier League bằng cách nào đó rủ nhau sa sút và khủng hoảng, từ Man City, Chelsea, Liverpool, M.U cho đến chính Arsenal. Hiện tại, Arsenal đang dẫn đầu trong mùa giải mà Man City sở hữu chân sút xuất sắc nhất lịch sử giải đấu trong khi M.U lột xác khó tin dưới triều đại mới.
Sự điên rồ của Arsenal thể hiện qua việc họ giành 50 điểm chỉ sau 19 trận. Đó là điểm số kỷ lục của Pháo thủ sau giai đoạn lượt đi kể từ khi giải vô địch quốc gia Anh chuyển sang hệ thống 20 CLB và tính 3 điểm cho một trận thắng.
Nhưng đó chưa phải tất cả. Hành trình điên rồ của Arsenal trở nên rõ ràng hơn trong vòng 1 tháng rưỡi vừa qua, bắt đầu từ chiến thắng ngay trên sân đối thủ mà họ căm ghét nhất: Tottenham. Arsenal đã khuất phục M.U bằng bàn thắng ở phút 90 của Nketiah trước khi chững lại. Trong 3 trận liên tiếp, họ giành được đúng 1 điểm và bị Man City vượt lên.
Đúng vào thời điểm tất cả tin rằng Arsenal sẽ tụt lại phía sau vì thiếu bản lĩnh, thiếu chiều sâu lực lượng, họ lại thăng hoa như chưa từng có cú ngã nào. Arsenal đã thắng liên tiếp 4 trận tại Premier League để tái lập khoảng cách 5 điểm với Man City. Trong 4 trận đấu đó, Pháo thủ có thêm 2 màn ngược dòng kỳ vĩ với chiến thắng được ấn định ở phút bù giờ.
Các chiến thắng siêu kịch tính của Arsenal khiến người ta nhớ đến bàn thắng của Sergio Aguero vào lưới QPR vào năm 2012. Sẽ thật bất công cho Arsenal nếu họ không thể lên ngôi ở mùa giải này.
Cái đích trong mơ
Khi quyết định mời Mikel Arteta trở về vào cuối năm 2019, người Arsenal có lẽ cũng không mơ mộng đến ngày này. Ở thời điểm đó, mục tiêu của Pháo thủ rất đơn giản: trở lại với Top 4 và giữ chặt tấm vé dự Champions League từ mùa này sang mùa khác giống như huyền thoại Arsene Wenger từng làm.
Sau quá nhiều năm thất bại, đi từ hy vọng đến thất vọng cùng cực, Arsenal đã tự hạ thấp kỳ vọng vào bản thân. Họ chấp nhận tiêu chuẩn thấp hơn, nhưng phù hợp với thực tế. Lần cuối cùng Arsenal vô địch đã cách đây 19 năm và khi cơ hội đến, họ không muốn để vuột mất theo bất cứ cách nào.
Khi Reiss Nelson sút tung lưới Neto vào phút 90+7, sân Emirates như muốn nổ tung. Các thành viên của Arsenal vỡ òa trong hạnh phúc và không ngần ngại thể hiện nó. Họ đã chiến đấu đến giây cuối cùng và nhận được thành quả xứng đáng. Đội trưởng Odegaard nằm ngửa, giơ hai tay lên trời như một lời khẳng định nỗ lực của bản thân và các đồng đội. Gabriel gục xuống sân ôm mặt như muốn khóc. Trung vệ người Brazil biết ơn khoảnh khắc này hơn ai khác, bởi lẽ anh đã phạm sai lầm ngớ ngẩn khiến đội nhà thủng lưới ngay ở giây thứ 9. Saliba chạy ra góc sân rút giận vào cột cờ góc. Ben White hét vào mặt thủ môn đối phương để ăn mừng trong khi Martinelli chiếm lấy trái bóng để câu giờ. Từ bên ngoài đường biên, Jorginho lao như thiêu thân vào sân chung vui với các đồng đội.
Đó là một màn ăn mừng hỗn loạn, nhưng cho thấy nhiều điều từ đội bóng này, đội bóng của Arsenal. Trong một khoảnh khắc, các cầu thủ của Mikel Arteta hiểu rất rõ nhiệm vụ của mình. Luôn có những người sẵn sàng “hy sinh” cho các đồng đội ăn mừng như Martinelli, những người đắm chìm vào cảm xúc như Odegaard hay Jorginho, và cả những người sẵn sàng khiêu khích đối thủ đến cùng như Ben White. Tất cả tạo nên một tập thể vô tiền khoáng hậu, và chắc chắn đủ mạnh để tạo ra kỳ tích.
Đối thủ thua tâm phục, khẩu phục Arsenal
Bournemouth là đội bóng mới nhất thua tâm phục, khẩu phục Arsenal. HLV của họ, Gary O’Neil thừa nhận ông không có vấn đề gì với màn ăn mừng điên loạn của Arsenal sau bàn thắng của Nelson. Ông nói: “Arsenal chứng minh họ xứng đáng vô địch ở mùa giải này. Tôi tự hào về những gì các cầu thủ Bournemouth đã làm được. Chúng tôi rất thất vọng vì thua trận, nhưng điều đó không có nghĩa là Arsenal không xứng đáng. Giống như chúng tôi, họ đã chiến đấu đến cùng vì mục tiêu của mình”.