Và thậm chí chỉ trong một tháng của kỳ chuyển nhượng giữa mùa 2022/23, Chelsea đã chi hơn 323 triệu bảng để mua cầu thủ, đây cũng là con số kỷ lục mọi thời đại của các kỳ chuyển nhượng mùa Đông từ trước tới nay.
Những fan hâm mộ Chelsea có thể xoa tay mãn nguyện rằng việc Roman Abramovich ra đi và Todd Boehly đến, vẫn không ảnh hưởng gì đến túi tiền và khả năng chịu chơi của Chelsea. Tuy nhiên cách mà Chelsea mua sắm trên thị trường chuyển nhượng quá rủi ro. Chúng ta không thể nói đây là “lũng đoạn” được, mà Chelsea mua sắm hệt như hoảng loạn. Những hợp đồng “trăm triệu bảng” dành cho các cầu thủ như Enzo Fernandez hay Mykhailo Mudryk có hai điểm giống nhau. Về năng lực và độ nổi tiếng của Enzo và Mudryk đều dừng ở sao hạng B, khá bé nhỏ, không phải là ngôi sao hạng A, mà chỉ dừng ở mức tiềm năng bắt đầu nhú mầm.
Cả hai đều đến Stamford Bridge sau khi có tin về việc họ đang được vài ba câu lạc bộ để ý, thì Chelsea xắn tay áo vào và “hốt” về với những đãi ngộ gấp bội. Có nghĩa là Chelsea đang mua không có lộ trình, mà mua theo cách làm sao cho đủ người. Nhưng nhớ cho Chelsea này đâu phải là Chelsea của 20 năm về trước khi Roman Abramovich mới đến. Đây là một Chelsea đã được định hình về văn hóa, lối chơi, bản sắc, và con người. Tỷ phú người Nga đã thiết lập được một đế chế, và rời đi vì vấn đề chính trị. Bởi thế người kế vị chỉ cần “phát dương quang đại” nó, chứ không nhất thiết phải đập tan tành nền móng cũ và xóa bàn cờ chơi lại từ đầu như thế này.
Đương nhiên, ở góc độ của người xem bóng đá thì ta không thể tính toán được hết những chiêu bài chính trị từ thượng tầng đến hạ tầng mà Todd Boehly đang làm. Nhưng rõ ràng với vị trí xem bóng đá thì ta vẫn hiểu bóng đá mang những đặc thù riêng biệt, mà trong đó tính truyền thống, lịch sử, bản sắc mang đến yếu tố cực kỳ quan trọng cho việc phát triển của bóng đá CLB. Cuối cùng không thể không nói, đấy là việc Chelsea đã áp dụng việc ký các hợp đồng dài hạn để tránh luật công bằng tài chính (cùng với phương thức trả góp). Như Mudryk đang ký hợp đồng có thời hạn 7,5 năm (kèm điều khoản tự gia hạn thêm 1 năm), còn Enzo Fernandez thậm chí ký hợp đồng có thời hạn 8,5 năm. Những bản hợp đồng này thường chỉ dành cho các công thần kiểu như Raul của Real khi xưa hay Del Piero của Juventus, chứ không ai đi ký kiểu này cho tân binh. 7 năm, 8 năm là những khoảng thời gian “biển xanh hóa nương dâu”, vậy mà Chelsea đặt cược hết vào tương lai.
Việc “phủ nhận” có tính sạch trơn, và xây dựng lại Chelsea mới giữa thế giới bóng đá quá nhiều chiêu trò như thế này đang mang đến rủi ro cho chủ tịch Todd Boehly quá nhiều. Vì vậy, thời gian sẽ trả lời cuộc cách mạng này sẽ đưa Chelsea xuống địa ngục hay lên thiên đường.