Tối 2/2, HLV Park Hang Seo đã tổ chức buổi gặp mặt giới truyền thông Việt Nam và người hâm mộ với tên gọi: “Cảm ơn Park, cảm ơn fans”. Mở đầu buổi gặp mặt, ông Park nói: “Cảm ơn mọi người đã đến với tôi. Tôi cũng xin lỗi vì thời gian qua không có nhiều thời gian với mọi người. Tôi thấy nhiều gương mặt thân quen, đã gặp ở các sân bóng gần đây. Con trai tôi cũng gửi cho tôi một clip mọi người tạo hình tôi trên bãi cát biển. Tôi rất xúc động, lúc đó cũng đã rớm nước mắt. Tôi không biết mình có xứng đáng với tình cảm mọi người dành cho tôi hay không. Tôi chỉ biết mình đã cố gắng hết sức”.
Ông chia sẻ: “Hôm nay tôi mới biết mình đã dẫn 98 trận. Biết thế tôi cố thêm hai trận nữa là 100 trận. Tôi nhớ trận đấu đầu tiên mà mình dẫn dắt ĐT Việt Nam là khi hòa 0-0 Afghanistan. Trận này diễn ra đúng một tuần sau khi tôi đến Việt Nam. Lúc đó tôi rất lo, nếu trận này có gì xảy ra thì tôi khéo về luôn chỉ sau một tuần. Rất may là trận đó hòa nên tôi giờ mới ở đây với mọi người. Bản thân tôi lúc đó còn không nhớ tên các cầu thủ trong đội. Nhưng rất may HLV trước đó của tuyển đã hỗ trợ tôi rất nhiều, cùng tôi dẫn dắt để đội có thể tiến sâu ở Asian Cup năm đó”.
HLV Park Hang Seo tiếc nuối khi không thể cùng ĐT Việt Nam thắng Thái Lan ở bán kết AFF Cup 2020. Nếu thắng Thái Lan, Việt Nam sẽ có 2 trận đấu nữa ở chung kết. Khi đó, ông Park sẽ có tổng cộng 100 trận thay vì chỉ dừng lại 98 trận với các ĐT Việt Nam. Ông Park nói: “Nếu có nuối tiếc thì chỉ một chút thôi, mới dẫn dắt 98 trận, chưa được 100 trận, điều mà tôi vừa mới biết. Đáng ra chúng ta thắng được Thái ở AFF Cup 2020 thì có 100 trận tròn rồi. Đó là điều hối tiếc duy nhất, điều tôi mới biết thông qua câu hỏi của mọi người. Tôi gửi lời xin lỗi tới hai bạn cầu thủ đây vì không thể ở lại lâu hơn”.
Vị HLV Hàn Quốc giãi bày: “Nghề HLV có rất nhiều áp lực về kết quả cuộc đấu. Và mặc dù yêu Việt Nam nhưng quốc tịch của tôi vẫn là Hàn Quốc. Và do có những rào cản ngôn ngữ nên tôi không truyền đạt hết được tới các cầu thủ, nhưng tôi luôn cố gắng thể hiện tinh thần lạc quan hết sức có thể. Có lẽ các cầu thủ đều biết tính cách và phong cách huấn luyện của tôi, rất hiếu thắng, tôi ghét thua. Nhưng tôi chỉ tự cảm thấy khó chịu và nghiêm khắc với bản thân tôi, còn với các cầu thủ tôi luôn muốn họ tự tin nhất có thể.
Nên có kết quả không tốt thì tôi cũng động viên để cầu thủ chơi tốt ở hiệp hai, có tinh thần tốt nhất ở hiệp hai. Nhưng cả trận kết quả thua thì về tôi vẫn mắng như thường, nhưng giữa trận thì tôi luôn động viên. Điều quan trọng nhất với cầu thủ là tinh thần chiến đấu để hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ của mình cả trận. Đó là nhiệm vụ và vai trò bắt buộc của mỗi cầu thủ để thể hiện được giá trị của mình trong đội. Đó là tinh thần tôi muốn các bạn thể hiện, luôn hết mình và có trách nhiệm với cả đội. Tôi rất yêu các cầu thủ.
Suốt 5 năm làm HLV Việt Nam, tôi thẳng thắn thừa nhận không có giây phút nào hối hận, bởi tôi đã sống hết mình. Và tôi rất yêu các cầu thủ. Mọi người cũng biết chỉ sức HLV thì đội không thể thắng được. Chiến thắng mà mọi người nhìn thấy không đơn thuần là công tôi và các cầu thủ mà còn cả hậu cần và đội ngũ phía sau. Tôi luôn trân trọng và yêu thương mọi người nhiều. Mỗi lần đội bóng được thưởng chúng tôi cũng chia đều cho các thành viên của đội. Được làm việc với các cầu thủ mà tôi yêu thích, và với những nhân viên vô cùng trách nhiệm. Mọi người không thể tưởng tượng nổi để có thành tích như thế này có công của rất nhiều người không xuất hiện như người massage cho đội, người giặt quần áo cho đội. Trong quá trình huấn luyện các trợ lý người Hàn cũng cho tôi nhiều ý tưởng để cải thiện thành tích của đội. Có lẽ bởi được làm việc với những con người hết sức nhiệt huyết và tận tâm như vậy tôi mới làm việc ở Việt Nam trong 5 năm mà không hối tiếc”.