Khía cạnh đáng buồn nhất trong cuộc phỏng vấn của Cristiano Ronaldo với Piers Morgan là quá nhiều nội dung quá chính xác. Anh ta đã khẳng định chính xác rằng Man United đã không phát triển nhiều kể từ khi anh ta ra đi năm 2009, rằng CLB đã bị hủy hoại bởi những quyết định tồi tệ.
Khi các nhà sử học trong tương lai viết về những cuộc đấu tranh của Man United thời hậu Ferguson, bảng điểm sẽ cung cấp một bản tóm tắt rất hữu ích. Nhưng trong nhận xét của Ronaldo có một điểm mù: quyết định tồi tệ nhất mà Man United đã đưa ra kể từ năm 2013 là tái ký hợp đồng với chân sút này.
Đây có lẽ là bi kịch của một cầu thủ vĩ đại. Ronaldo có thể là một người tự yêu mình, và có cái Tôi quá lớn đến mức anh ta chắc chắn sẽ thống trị bất kỳ CLB nào mà anh ta khoác áo. Nhưng anh ta cũng là một trong những cầu thủ bóng đá vĩ đại nhất mọi thời đại và càng đáng chú ý hơn vì đã biến mình thành như vậy.
Việc so sánh với Lionel Messi là khó hiểu nhưng không thể cưỡng lại được. Messi thường tỏ ra gần như thiếu tự tin, như thể một tài năng vĩ đại không cần phải tập trung vào việc chứng tỏ sự vĩ đại của mình. Nhưng Ronaldo lại khác, anh ta luôn tập trung cao độ với sức mạnh ý chí để biến mình thành người vĩ đại. Đó cũng là điều phi thường.
Sự cống hiến của anh ta để cải thiện bản thân đã khiến Ronaldo trở nên tuyệt vời, nhưng chính sự tôn sùng bản thân đó đã khiến anh ta trở thành một đồng đội khó tính. Mặt khác, chính sự tự tin đó có lẽ đã ngăn cản anh ta nhận ra mức độ suy giảm sức mạnh của mình.
Và, tất nhiên, đó là lý do tại sao Ronaldo đã rất tức giận bởi những gì “cực kỳ khó hiểu” với não trạng của anh ta, chẳng hạn như bị ngồi dự bị trong trận đấu với Tottenham. Không phải là phong độ của anh ta đã suy giảm. Chỉ có thể là HLV Erik ten Hag không tôn trọng Ronaldo.
Nhưng bên cạnh sự tự khẳng định mạnh mẽ đó còn có một thứ khác: sự bất an. Trong cuốn sách “Messi vs Ronaldo” của Josh Robinson và Jonathan Clegg, có một chi tiết thú vị về Ronaldo. Khi đang ở đỉnh cao danh vọng ở Real Madrid, Ronaldo đã gặp một bác sĩ thể lực từng làm việc với anh ta còn ở tuổi thiếu niên tại Sporting và đưa cho bác sĩ một bản in của tất cả các danh hiệu đã được, như thể anh ta cảm thấy cần phải biện minh cho bản thân và những gì đã làm với tài năng của mình. Trong đó, có lẽ vẫn thấp thoáng bóng dáng của cậu bé có xuất thân khó khăn ở Madeira, một kẻ nhà quê bị chế nhạo vì giọng tỉnh lẻ khi đến Lisbon. Có một điểm yếu đối với thiên tài của anh ta.
Về mặt thực tế, cái đã tạo ra bản ngã này không có gì khác biệt. Ngay cả trong lần khoác áo Man United thứ nhất – khi anh ta giành 3 chức vô địch Premier League và 1 chức vô địch Champions League – Ronaldo luôn tỏ ra miễn cưỡng thực hiện các nhiệm vụ phòng ngự. Anh ta chỉ thích được bố trí ở vị trí tiền đạo cắm với Wayne Rooney được chuyển sang cánh trái. Ronaldo là một cầu thủ có kỹ thuật xuất sắc, nhưng việc anh ta khao khát được đá trung phong đã tạo ra nhiều vấn đề.
Anh ta đã ghi bàn gỡ hòa khi Man United đánh bại Chelsea trong trận chung kết Champions League ở Moscow với kiểu đánh đầu đã trở thành thương hiệu nhưng sau đó, vì sút hỏng quả luân lưu, anh ta đã đứng khóc một mình khi các đồng đội ăn mừng Edwin van der Sar cản được lượt sút của Nicolas Anelka trước sự chứng kiến của các CĐV Man United.
Nhìn cảnh đó, người ta nhớ lại George Best, người cũng đã quá thất vọng với màn trình diễn của chính mình khi Man United đánh bại Benfica để giành cúp C1 năm 1968 đến nỗi ông đã đòi ra đi. Và, cũng như trường hợp của Best, Man United cần phải phá bỏ nỗi ám ảnh về một số 7 đã từng xuất sắc nhưng giờ thê thảm như bát phở trương.
Những con quỷ trong tâm hồn của Ronaldo rất ích kỷ nên anh ta chưa bao giờ là một người đồng đội đúng nghĩa. Đó luôn là điều đáng nghi ngờ, đặc biệt là khi áp lực ngày càng lớn. Anh ta đã giành được 4 chức vô địch Champions League cùng Real Madrid và có tài ghi bàn không chỉ nhiều mà còn là những bàn thắng quyết định.
Nhưng có một lý do khiến Madrid sẵn sàng để anh ra đi. Và thế là bắt đầu một mô hình nguy hiểm mới là không ai lạ. Trong 3 mùa giải ở Juventus, Ronaldo đã ghi được 81 bàn thắng ở Serie A, nhưng đội ngày càng tệ hơn và không bao giờ ghi được nhiều bàn thắng trong 1 mùa giải như năm trước khi Ronaldo đến.
Tại Man United, điều đó cũng tương tự. Có những người đã ăn mừng 18 bàn thắng mà anh ta ghi được ở giải đấu mùa trước như một nỗ lực đáng kể trong một đội bóng đang thất bại. Đó là bức tường thành duy nhất giữa Man United và sự ô nhục, nhưng thực tế, Ronaldo chính là liều thuốc giải độc cho vấn đề mà anh ta đã gây ra.
Ở mùa giải 2020/21, không có Ronaldo, Man United có một hệ thống cơ bản được xác định rõ rang: chơi lùi sâu và tấn công tốc độ. Họ đã về nhì Premier League, ghi 73 bàn và có tổng cộng 74 điểm. Mùa giải tiếp theo, với Ronaldo, sự trôi chảy đó đã mất đi và cuối mùa đứng thứ sáu, ghi 57 bàn và có tổng cộng 58 điểm.
Ten Hag là một HLV khó chơi. Hoặc ông sẽ loại bỏ được Ronaldo hoặc bị Ronaldo phá hoại. Nhưng kết quả là Ronaldo đã bị Man United hô “tiễn khách”. Ten Hag đã đủ cứng rắn để làm mọi thứ theo cách của mình, để vượt qua áp lực của đám fan cuồng luôn vây quanh Ronaldo.
Thẳng thắn mà nói, với những pha lập công liên tục, Ronaldo đã khiến nhiệm vụ của mình trở nên dễ dàng hơn. Nhưng có rất ít người trong số những người thường xuyên xem các trận đấu của Man United vẫn nghĩ rằng nên dùng Ronaldo tiếp. Mùa giải này, Man United đã kiếm trung bình 1,0 điểm mỗi trận có Ronaldo đá chính và 2.2 điểm khi anh ta vắng mặt.
Sự trở lại của Ronaldo là một sai lầm cực kỳ đắt giá, làm suy yếu không chỉ 1 mà đến 2 HLV và dường như làm giảm niềm tin của một số cầu thủ trẻ. Tuy nhiên, theo thuyết duy ngã độc tôn của Ronaldo, điều đó dường như không khiến anh ta bận tâm bởi anh ta cho rằng ngoài kia còn có nhiều CLB săn đón mình, săn đón hành trình kiếm những kỷ lục và bàn thắng của mình.
NHM nên nhớ Ronaldo đã như thế nào ở vòng đầu tiên, nên ăn mừng những gì anh ta đã có, nhưng sự trở lại của anh ấy đã là một thất bại thảm hại. Theo đuổi những vinh quang trong quá khứ, tự vuốt ve bản thân để quên rằng mình đã hết thời, đấy đều là những điều tối kỵ với một ngôi sao. Một kẻ như thế không thể giúp một CLB tìm kiếm thành công. Ronaldo thích oách, thì tối qua Man United đã cao giọng: “Tiễn Khách”.