– Phóng viên: Anh còn nhớ những ngày trở về nhà với khuôn mặt lấm lem không?
Federico Valverde: Có chứ, đó là giai đoạn đẹp nhất trong đời cầu thủ. Dù bạn giành được bao nhiêu danh hiệu, thời đá bóng cùng bạn bè thuở nhỏ vẫn là khoảng thời gian tuyệt vời nhất.
– Giai đoạn ấy có ảnh hưởng thế nào tới anh hiện tại?
Rất nhiều. Cha là người đưa tôi ra sân bóng, và sự giúp đỡ từ ba người anh có ý nghĩa quyết định tới sự nghiệp của tôi.
– Anh đã gặp thần tượng Diego Forlan ở CLB Penarol. Anh ấy đã cho anh những lời khuyên gì?
Rất nhiều. Forlan là một tấm gương mẫu mực. Dù đã giành được rất nhiều danh hiệu, anh ấy vẫn rất chuyên nghiệp, khi luôn là người đầu tiên tới sân tập và là người cuối cùng ra về.
– Việc rời xa gia đình để đến Madrid ở tuổi 18 hẳn là một sự thay đổi lớn trong cuộc đời của anh?
Đó đúng là một giai đoạn khó khăn. Một mặt tôi rất hạnh phúc khi gia nhập Real Madrid, mặt khác tôi phải tạm biệt cha mẹ và các anh của mình.
– Khi nào các anh biết chức vô địch La Liga đã ở trong tầm tay?
Trong chuyến làm khách của Sevilla. Hôm ấy chúng tôi hiểu rằng nếu không giành được 3 điểm, Barca sẽ tiến gần hơn. Đó là bước ngoặt của mùa giải, khi các đối thủ bắt đầu cảm thấy vô vọng trong việc bám đuổi Real Madrid.
– Real Madrid đã vô địch sớm 4 vòng. Anh có cảm thấy đội bóng vượt trội so với phần còn lại?
Không hề, đây là một mùa giải khó khăn. Đối thủ nào cũng muốn đánh bại Real Madrid. Nhưng chúng tôi vẫn có lợi thế.
– Cảm giác khi chơi cùng Modric như thế nào?
Đó là cảm giác không thể tin nổi. Luka là tấm gương cho tất cả. Tôi không biết mình có thể chơi như Luka lúc ở tuổi ấy hay không, vì tôi luôn kiệt sức sau mỗi trận đấu.
– Mùa này anh đã chơi cả ở vị trí tiền vệ mỏ neo, tiền vệ trung tâm và cầu thủ chạy cánh. Anh cảm thấy thoải mái nhất ở vị trí nào?
Chắc chắn không phải ở cánh rồi. Tôi nghĩ mình chỉ thể hiện được mọi phẩm chất khi chơi ở hàng tiền vệ, nơi tôi có thể hỗ trợ đồng đội cả trong tấn công lẫn phòng ngự.
– Làm thế nào Real Madrid có thể vượt qua những thử thách như PSG, Chelsea và Man City để lọt vào trận chung kết Champions League?
Không dễ chút nào, vì đội bóng đã rất nhiều lần ở ngưỡng cửa thất bại. Nhưng chúng tôi luôn xác định mình phải chiến đấu cho đến khi trọng tài thổi hồi còi mãn cuộc.
– Bí quyết đằng sau chuyện này là gì? Có phải là ADN chiến thắng của Real Madrid?
Điều quan trọng nhất là tinh thần, nó đến từ từng cầu thủ, những người ra sân với mục tiêu duy nhất là chiến thắng.
– Các anh đã bao giờ nghĩ rằng: “Thế là hết, chúng ta sắp bị loại chưa”?
Có chứ, đặc biệt là ở hai trận đấu với Man City.
– Anh có bức xúc không khi nhiều người nghĩ rằng Real Madrid thắng chỉ nhờ may mắn?
Sẽ là nói dối nếu cho rằng chúng tôi không may mắn. Nhưng vận may chỉ đến với những người tìm kiếm nó.
– Mohamed Salah từng nói rằng anh ấy thích gặp Real Madrid hơn là Man City ở trận chung kết. Tuyên bố ấy có tác động thế nào tới các anh?
Có, ai cũng có quyền nói lên quan điểm của mình. Nhưng với tư cách đối thủ, tuyên bố ấy có phần hạ thấp tầm vóc và sức mạnh của Real Madrid.
– Đây sẽ là trận chung kết Champions League đầu tiên của anh. Cảm giác của anh thế nào?
Tôi từng theo dõi trận chung kết Champions League giữa Real Madrid với Liverpool với gia đình cùng bạn bè. Giờ thì tôi sẽ được trực tiếp tham dự vào trận đấu này. Mà nếu không thắng thì chúng tôi lọt vào trận chung kết để làm gì?
– Vài năm trước, anh từng nói rằng: “Tôi sẽ chạy đến khi đôi chân chuột rút”. Đó chính là tinh thần chiến đấu của Real Madrid?
Đó là suy nghĩ của tôi kể từ khi bắt đầu sự nghiệp. Và khi bạn khoác áo CLB vĩ đại nhất thế giới, bạn phải làm tất cả để bảo toàn điều đó.
– Nhờ đâu Valverde luôn cho thấy thể lực vượt trội ở cuối mỗi trận đấu?
Tôi đã có sẵn nền tảng thể lực tốt. Tôi ăn khỏe, ngủ khỏe và luôn cảm thấy thoải mái cả về cơ thể lẫn đầu óc. Tất cả đã tạo ra nguồn năng lượng bền bỉ mà tôi luôn muốn tận dụng tối đa.
– Vậy Valverde cần cải thiện điều gì để trở thành một cầu thủ toàn diện? Khả năng ghi bàn à?
Có thể. Tôi chủ yếu đảm nhiệm vai trò hỗ trợ, mà không phải ai cũng để ý. Tất nhiên ai cũng muốn ghi bàn và kiến tạo nhiều hơn, nhưng tôi vẫn còn trẻ và có thể học hỏi thêm nhiều điều.
– Tâm trạng của anh mỗi khi thất bại ra sao? Anh có mất nhiều thời gian để tiêu hóa một trận thua không?
Tôi đã trưởng thành hơn nhiều về khía cạnh này. Trước đây, với tôi thất bại luôn là điều tồi tệ nhất. Đôi khi tôi không buồn nói chuyện với vợ, hay cười đùa với con chỉ vì một trận thua. Nhưng giờ, tôi đón nhận thất bại theo một cách khác. Dù tôi đã mất khả nhiều thời gian để làm được điều này.
– Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện!