Công sức của 37 trận, 3.400 phút, 96 bàn thắng trong 9 tháng trước đó của Man City có thể dễ dàng bị quên lãng nếu không có 14 phút kỳ diệu cuối trận đấu vòng 38. Ngoại hạng Anh vì thế mà đặc biệt, nơi những kịch bản điên rồ luôn thách thức trí tưởng tượng của người hâm mộ.
Cảm xúc được đẩy lên đỉnh điểm ở cả 2 đầu cầu Anfield và Etihad. Nhưng rốt cuộc, City vẫn là đội tận dụng được lợi thế của mình: Đó là quyền tự quyết.
Đây là một mùa giải thật dài. Từng có những thời điểm, đội bóng của Pep là không thể ngăn cản, họ kiểm soát hoàn toàn mọi thứ và hạ gục đối thủ trong vòng vây quen thuộc của mình. Việc có lần thứ 3 thầy trò Pep giành được hơn 90 điểm trong một mùa giải đã minh chứng cho sự khủng khiếp của họ.
Nhưng như đã nói, nếu vấp ngã trong thời khắc quyết định, sẽ chẳng một ai thèm quan tâm tới những chiến tích lẫy lừng trước đó. Đối thủ của City cũng là một tập thể “quái kiệt”. Khoảng cách với Liverpool chỉ là 1 điểm mà thôi.
Phải đối đầu với kẻ không bỏ cuộc mệt mỏi biết bao, và vì thế chiến công này của City xứng đáng được ghi vào sử sách.
“Chúng tôi là huyền thoại”, Pep sung sướng. “Khi bạn vô địch Ngoại hạng Anh 4 lần trong 5 mùa, thì đó là bởi những con người này thật sự rất đặc biệt. Chúng tôi sẽ được nhớ tới mãi mãi”.
Cuối năm ngoái, có lúc City đã hơn Liverpool tới 14 điểm. Nhưng rốt cuộc mùa giải không được phân định bằng những chiến thắng lớn lao, mà chỉ với những tiểu tiết làm nên khác biệt.
Man City hơn Liverpool chỉ một chút, một chút thôi. Một chút đó là tổng hòa của pha ghi bàn quyết định vào lưới Chelsea của Jesus, nỗ lực cản phá Fabinho những phút cuối trận của Rodri ở Anfield, bàn thắng của tiền vệ người Tây Ban Nha này trước Arsenal ngày đầu năm mới, màn cân não đến tận cùng với West Ham và đương nhiên, cú lội ngược dòng thần kỳ trước Aston Villa, khi đối thủ dẫn 2-0 cho tới tận phút 76.
Khi Man City bị Real Madrid loại ở Champions League, định kiến về một tập thể yếu bóng vía lại được nhắc đến. Nhưng cũng chính tập thể đó mới chỉ thua duy nhất 1 trận ở Ngoại hạng Anh kể từ tháng 10, chính tập thể đó cũng đã thi đấu cả mùa giải mà không có một trung phong chính thống nào.
Sẽ luôn có người nhắc về nền tảng được xây dựng bằng rất nhiều tiền bạc của City bằng một sự coi thường, nhưng việc họ có thể ghi tới 99 bàn là một thành tựu phi thường. Đó là Guardiola và hệ thống tư duy độc nhất của mình, phát huy tối đa bản năng sát thủ của từng học trò.
Điều này được bộc lộ rõ nhất trong những phút cuối trận đấu với Aston Villa. Một cầu thủ được Pep tung vào sân trong hiệp 2 là Gundogan đã tỏa sáng rực rỡ với một cú đúp, và đó là nét chấm phá tiêu biểu nhất.
Vượt trên một Liverpool với cả dàn siêu sao tấn công thượng thừa chắc chắn là thành tựu mà Pep không thể nào sung sướng hơn.