Việt Nam có hàng chục triệu người muốn được đến Mỹ Đình xem bóng đá lúc này. Với nhiều người, đến Mỹ Đình là để thể hiện tình yêu, niềm đam mê và thậm chí cả “đẳng cấp”. Lúc này, phải đặc biệt lắm, may mắn nhường nào mới có được tấm vé đến sân.
Vé xem trận chung kết đã được bán hết từ trước khi trận bán kết diễn ra. Số giấy mời hạn chế cũng đã đến tay người nhận. Cũng vì điều này mà từ sau trận bán kết, cơn khát vé chung kết đã lên đến đỉnh điểm. Trên thị trường tự do, vé xem trận đấu liên tục được giao dịch với cái giá cao không tưởng. Và trong sự kiện đặc biệt, ai cũng muốn góp mặt.
Với U23 Việt Nam, có được tấm vé đến chung kết cũng vô cùng mệt nhọc. Nó là cả một hành trình chiến đấu và nỗ lực. Và đương nhiên, trong trận đấu cuối cùng này, sức lực, trí tuệ mà các cầu thủ phải bỏ ra phải lớn hơn.
Chúng ta đã có vé đến Mỹ Đình. Tấm vé đó khẳng định năng lực, vị thế, khát vọng của bóng đá Việt Nam. Nhưng chúng ta cũng hiểu, Thái Lan cũng đã chiến đấu hết mình để khẳng định đẳng cấp. Họ có niềm kiêu hãnh về vị thế số 1 từng nắm giữ.
Trận chung kết vì lẽ đó mà hấp dẫn, căng thẳng và thực sự là màn so tài thượng đỉnh của hai đội tuyển, hai nền bóng đá. Vinh quang không phải là thứ muốn là được. Vị thế số 1 ĐNA không phải thích là có. Nó đòi hỏi dâng hiến, trí tuệ và tinh thần chiến đấu quật khởi của từng cầu thủ trong thời khắc quyết định. Hãy nhớ chúng ta từng phải chạy theo cái bóng của người Thái. Bằng khát vọng và tầm nhìn của mình, bóng đá Việt Nam đã có cho mình sự khẳng định và hơn lúc nào hết, chúng ta phải chiến đấu để bảo vệ thành quả của một hành trình xây đắp hàng chục năm qua.