Cái trượt chân nghiệt ngã
27/4/2014, vòng đấu thứ 36 của Ngoại hạng Anh 2013/14, Liverpool gặp Chelsea. Một Chelsea điêu tàn vì chấn thương, thẻ phạt, một Chelsea sa sút thể lực các trụ cột, và một Chelsea chỉ toàn những cầu thủ dự bị, trong đó có nhiều người chưa từng đá chính một trận nào trong mùa giải năm đó. Jose Mourinho lên họp báo với sự chán chường và những câu nói oán thán. Brendan Rodgers mỉm cười ý nhị nhưng ai cũng thấy rõ sự kiêu căng đã hiện qua nét mặt. Ông sắp trở thành người hùng của thành phố cảng Liverpool, và một chiến thắng áp đảo trước đối thủ do Mourinho dẫn dắt, người năm xưa Brendan Rodgers từng đứng sau làm trợ lý ở Chelsea sẽ là quả sơ ri ngọt ngào lên chiếc bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn cho ông.
Steven Gerrard cũng không thoát khỏi cảm giác tự mãn đó. The Kop đang thắng 11 trận liên tiếp, và trận đấu này trong suy nghĩ của họ cũng sẽ không ngoại lệ. Tất cả người Liverpool đang bị cảm xúc dẫn lối. Cả vùng Merseyside mang cái tinh thần nuốt chửng chủ quan đó vào trận đấu với Chelsea. Họ quên đi rằng đó là Chelsea của Jose Mourinho. Một bậc thầy!
Phút 45+3, định mệnh đến.
Mamadou Sakho chuyền nhẹ bóng đến Gerrard. Thủ quân của Liverpool chạm bóng một cách hững hờ. Anh đang suy nghĩ về việc triển khai tấn công thế nào thay vì đợi hết giờ. Cái chạm bóng đó thể hiện rõ động tác vê bóng, xoay người để gẩy nhanh lên tuyến trên, thay vì giữ bóng lại để chuyền về làm mất đi mấy giây quý giá cuối hiệp 1. Liverpool phải ghi bàn, phải thổi bay Chelsea. Đó là suy nghĩ của anh. Đó là cảm xúc của anh. Và cảm xúc là kẻ thù số 1 của thành công. Sự hững hờ trả giá khi bóng sượt qua chân, và nhìn kìa Demba Ba đã thấy và chạy tới. Hoảng loạn, Gerrard lao tới. Đó là lúc thời khắc của bi kịch đời anh, của lịch sử Liverpool xuất hiện: Gerrard trượt ngã. Demba Ba đã có bóng để lao về khoảng trống hoắc hơ của hàng thủ Chelsea. Tất cả lặng im như tờ chứng kiến bi kịch xảy đến khi bóng lăn vào lưới.
Liverpool sụp đổ sau bàn thua. Gerrard mắt nhúm lại và xiêu vẹo đi vào phòng thay đồ. Liverpool không gượng dậy được nữa. Không còn phép màu nào xảy đến, Manchester City đã tận dụng mọi cơ hội được trao cuối cùng. Và cú trượt chân nghiệt ngã vĩnh viễn đóng đinh Gerrard vào trong bi kịch.
“Ngày mùa giải hạ màn, tôi đã khóc liên tục trên đường về nhà. Đường phố thật đông đúc và nêm chặt xe cộ. Nhưng với tôi chỉ toàn là hư vô trống trải. Hình như một phần tư thế kỷ của cuộc đời tôi ở đội bóng này đang trôi đi qua những giọt nước mắt.” Những tâm sự của Gerrard trong tự truyện đã nói lên tất cả nỗi đau.
Ám ảnh
Demba Ba đã không chỉ ghi một bàn thắng để kết liễu Liverpool trong ngày hôm đó, mà anh còn kết liễu luôn tinh thần của Gerrard. Kể từ sau cú trượt chân định mệnh đó, người ta cảm giác Gerrard đã sống những năm tháng tiếp theo ở Liverpool như một kiếp đời thừa. Cứ miệt mài, cứ cố gắng, cứ nỗ lực, cứ thất bại, cứ đớn đau, và cứ ám ảnh. Bởi anh sẽ không bao giờ có cơ hội để chạm tay vào danh hiệu đó gần thêm một lần nào nữa như ngày hôm ấy. Cho đến một ngày rời đi, anh rời đi trong xiêu vẹo vào phía sau cánh gà lịch sử. Có tất cả tại Anfield, trừ thứ khát khao nhất.
Đã rất nhiều lần tôi đặt mình vào trường hợp của Gerrard, về cú trượt ngã ấy. Tôi tự hỏi rằng làm sao có thể vượt qua, làm sao có thể gượng dậy? Khi xung quanh mình nhìn đâu cũng luôn là hình ảnh cái trượt chân đó. Khi hiểu ta đã làm mất những gì, và dằn vặt chính ta là tội đồ đẩy hy vọng của các cổ động viên The Kop vào trong hố sâu tăm tối. Cuối cùng tôi thấy thương cho Gerrard vô ngần. Anh thật sự bi kịch quá.
Những cổ động viên The Kop tha thứ cho anh. Phải rồi, vì anh vĩ đại ở Anfield, vì anh cho Liverpool quá nhiều, vì họ biết rằng anh đã đau đớn ra sao, vì họ biết anh đã chịu những sự sỉ nhục từ các cổ động viên Manchester United nhiều đến thế nào sau cú trượt chân ấy, và vì họ biết họ vẫn còn thời gian nhưng thời gian của anh thì đã hết. 6 năm sau, Liverpool với sự dẫn dắt của Juergen Klopp đã vô địch Premier League. Còn Gerrard của họ đã trở thành HLV ở Rangers. Nơi anh cũng đã hiện thực hóa giấc mộng vô địch giải quốc nội của mình, chỉ là với Rangers, không phải với Liverpool, chỉ là với Scottish Premiership, không phải là Premier League.
Định mệnh tập 2
Nhưng rồi một ngày như một mối tình bỏ lỡ không thể quên nhau, bỗng nhiên ta thấy anh quay về Premier League, anh trở thành HLV của Aston Villa. Và những cổ động viên lãng mạn lại bắt đầu nói về một mối tình tái hợp Gerrard-Liverpool khi HLV tài năng Juergen Klopp ra đi. Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn hôm nay là một Ngoại Hạng Anh đã thay đổi quá nhiều so với thời Gerrard ở đó. Ngoại Hạng Anh giờ là cuộc chơi của những người vừa quen vừa lạ: cuộc đua trên từng cây số của đội bóng anh yêu quý Liverpool với đối thủ năm xưa Manchester City. Họ giành giật nhau từng điểm một, họ đua với nhau đến vòng 37, và định mệnh khéo trêu ngươi làm sao khi đưa anh dẫn dắt Aston Villa để gặp lại chính Manchester City ở vòng 38 – vòng đấu cuối cùng. 8 năm trước, anh đã để chính Manchester City vượt qua Liverpool khi để mình trượt ngã. 8 năm sau, Manchester City đến trước mặt Gerrard, mang theo những hồi ức xa xăm cũ kỹ, những tiếng vọng năm nào có căm phẫn, lại đau đớn.
Anh đã nợ những người dân thành phố cảng một danh hiệu Premier League. Và giờ anh biết, mình có trách nhiệm phải trả lại cho họ, bằng cách này hay cách khác, bằng cương vị này hay cương vị khác. Nếu Aston Villa có điểm trước Manchester City để giúp Liverpool vô địch Premier League 2021/22, đây sẽ không còn là bóng đá, mà đây là một bộ phim. Một bộ phim đủ 8 năm duyên nợ được trả mà nhiều người không khỏi bồi hồi nếu được thấy.
8 năm để chôn chặt vĩnh viễn cú trượt chân bi kịch.
3000 ngày để chấm dứt những giọt nước mắt khi nhớ về.
8 năm để anh trả nợ trọn vẹn cho những cổ động viên ở thành phố cảng.
3000 ngày để tấn huyễn hoặc bi kịch trở thành chuyện cổ tích có hậu.
Steven Gerrard, tiến lên anh!